Chúng ta không thể nào quên được lời kêu gọi cảm động của Martin Luther King khi ông chia sẽ viễn ảnh của ông về một đất nước không còn kỳ thị chủng tộc: "Tôi có một ước mơ là một ngày nào đó đất nước này sẽ vùng lên và sống ý nghĩa đích thực của niềm tin của mình.Hãy suy nghĩ giây lát rồi làm ngay.Tôi khuyên bạn nên học hỏi kinh nghiệm của người khác thường xuyên tối đa và sử dụng những gì bạn đã học.Nằm xoài dưới đất, ông cảm thấy mình sắp chết.Hãy làm cho mối quan hệ của bạn trở thành một ưu tiên cao nhất trong cuộc đời bạn;Địa vị của bà đã tạo ra một mối tương quan khác với đồng nghiệp và bà dành hết thời giờ cho việc hội họp và lễ nghi.Tôi muốn nói gì? Tôi xin hỏi bạn câu này: Có khi nào bạn làm việc trối chết, hoàn thành đầy đủ những "việc phải làm" trong danh sách, nhưng vào cuối ngày bạn vẫn cảm thấy không thỏa mãn không? Lý do là bạn đã làm tất cả những gì cấp bách và đòi hỏi bạn chú ý trong lúc đó, nhưng bạn quên làm những gì quan trọng, những gì sẽ có ảnh hưởng lớn về lâu về dài.Và đây chính là sức mạnh tôi luôn sử dụng từng ngày để hình thành vận mệnh bản thân tôi.Khi tôi bắt đầu cuộc nghiên cứu trong lĩnh vực này, Tôi bị hoang mang vì sự rối loạn của các quan điểm đối nghịch nhau do những chuyên gia được coi là có trình độ ngang nhau phát biểu ra.Lúc đó bạn đang ở đâu? Bạn đang trong tình trạng nào? Bạn bè của bạn là những ai? Bạn đã có những ước mơ hay niềm hy vọng nào? Nếu đã có ai hỏi bạn,"Mười hay hai mươi năm sau, bạn sẽ ra sao?"bạn đã trả lời họ thế nào? Hôm nay bạn có ở trong tình trạng giống như bạn đã mong ước lúc đó không? Một hay hai thập niên có thể trôi qua thật nhanh, phải không bạn?