Robin và tôi ngồi cùng giới văn chương, uống rượu sâm banh và thảo luận về William Manchester.Khi nhiều năm trôi qua, lời khen phai nhạt dần và thay vào đó là sự chê bai.Cho tới gần đây, người ta không nhận thức được sự khác nhau lớn giữa tính nhút nhát và tính nội tâm hoặc những người nhạy cảm.Khoảng 4 giờ sáng, tôi định ném cái đồng hồ báo thức ra ngoài cửa sổ phòng ngủ.Vẻ điềm tĩnh của cô ấy đã cứu tôi không bị xấu hổ.Cô ấy dã gửi cho tôi một bức thư ngắn cảm ơn mà tôi rất cảm kích và đương nhiên, tôi cũng mong thư đó.Người kế tiếp nữa sẽ ngồi ở đằng sau phía bên trái phòng, và cứ như vậy.Gửi bưu thiếp cho một ai đó mà bạn trò chuyện hàng tuần là điều dễ hiểu.Tôi không hiểu tại sao cái bắt tay của ông lại mạnh mẽ đến vậy.Khi bạn đưa ra lời chúc này, những người dân New York sẽ tưởng tượng như bị dao đâm, bị cưỡng đoạt trong công viên, và bị cướp mất ví tiền.
