Chúng tôi nói chuyện với nhau.Bức thư thường lắm, phải không? Vậy mà nó "mầu nhiệm" lạ lùng.Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh".Bà Tổng thống Lincoln, một hôm, dữ như cọp cái, quay lại mắng bà Grant giữ dinh Bạch ốc: "Sao? Tôi chưa mời mà bà dám cả gan đối tọa với tôi sao?".Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu.và bạn sẽ thấy họ thức suốt đêm để tập tành cho hoàn hảo.Hồi xưa bà trẻ, đẹp, được nhiều người tâng bốc.Bây giờ anh làm sao? Xin nghe anh ta nói:Thượng đế hình như cũng ghét bỏ chúng ta và tôi không còn một mầm hy vọng nào hết!".Chính thị dục đó làm cho người khác loài vật.
