Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần.Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.Với họ, viết không có tị ti nào là học.Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.Tôi thôi xúc động rồi.