Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.Con mèo quanh quẩn bên nách.Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.
