Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung.Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.