Những hành khách đi các chuyến xe anh lái thường nhớ đến anh bởi một đặc điểm đáng quý: anh rất vui vẻ và yêu công việc của mình.Chúng ta có thể suy nghĩ về những điều này liên tục bất tận, nhưng sẽ chẳng bao giờ thay đổi được hiện tại.Sẽ có những lúc bạn rất buồn hay gặp điều không may trong cuộc sống, những lúc ấy bạn luôn có khuynh hướng muốn được than vãn, bày tỏ với ai đó và không muốn làm gì cả.Luôn luôn có sự khác biệt giữa "tôi phải làm!" và "tôi muốn làm!", cũng giống như việc tôi phải ủi đồ và tôi chọn ủi đồ.Trong đó yếu tố tinh thần là quan trọng nhất.Hãy luôn di chuyển trong chuyển động và hướng đến tương lai.Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta xử lý những nỗi buồn, thất vọng và bất hoà của mình như thể đang đẩy tảng đá của Sisyphus vậy.Thà muộn còn hơn không bao giờ.Chúng ta cứ đẩy, đẩy và đẩy mà chẳng bao giờ để ý rằng làm như thế sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì cả… vì chính bản thân nó đã như vậy rồi.Sau chuyến đi ấy, ông nộp đơn và được nhận vào dạy ở một trường đại học khác.
