Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ.Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu.Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.