Phòng chật thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra.Tớ không có thời gian để viết một lá thư ngắn.Tuy vẫn không thể nhìn thấy rõ hơn, nhưng nhờ nó ít ra có thể đoán được tên cầu thủ.Tôi nghĩ rằng việc trò chuyện cũng giống như chơi golf, như lái xe hay làm chủ một cửa hàng.Đầu tiên là nó phải vừa tầm cao với bạn ( nếu có giá đỡ).Một ngày nọ, chúng tôi cùng dùng bữa trưa ở một nhà hàng Duke Zeibert (Washington).Nhưng Joe từ xưa đến nay vốn không thích nói về cuộc sống riêng tư.Đơn giản chỉ nên nói: Chiếc váy này đẹp đấy! là tốt nhất.Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn…Nếu không có dịp viết và chiêm nghiệm lại, có lẽ nhiều ý tưởng, nhiều kinh nghiệm quý báu của tôi sẽ dần mai một và bị cuốn trôi theo dòng đời hối hả.
