Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ.Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu).Về trả vay, cho nhận.Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.Chạy đi mua thì không có hứng.Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại.