Bức thư đó làm cho tôi thấy tôi quan trọng.Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.Crowley núp sau chiếc ghế đệm bông, bắn lại lính không ngừng.Bữa tiệc đó hỏng là lỗi tại đầu bếp chứ không tại tôi.Tôi quyết định kích thích óc tưởng tượng của ông.Đến lượt ông, ông hỏi lại họ: "Bây giờ, các thầy cho tôi biết tôi hy vọng ở các thầy được những gì?".Ông Adamson nhiệt liệt khen ông đã biết dùng tiền.Trong những vấn đề quan trọng nhất.Tôi quả quyết rằng không khi nào được bảo người khác là họ lầm hết: Phương pháp đó nguy hiểm lắm".Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi.