Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.Mọi người ai cũng lo cho tôi.Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra?Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
