Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.Đừng làm mọi người buồn lo.Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận.