Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.