Cả hai đều là các khía cạnh của tâm trí trong phương thức phản kháng quen thường của nó.Sẽ quan trọng đối với bạn bao lâu bạn chưa thấy ra được mục đích nội tại của mình.Họ sẽ là ai nếu không có nó.Tôi sẽ cống hiến cho bạn vài thí dụ.Nó nhằm đưa chú ý của bạn tiến sâu vào cái Bây giờ.Niềm tin ấy đem lại cho nó không những tính thực tại và tính vững chắc, mà còn đem lại cho nó tính liên tục trong thời gian mà trước đây nó vốn không có.Còn ở bình diện xúc cảm, phản kháng có dạng tâm lý tiêu cực.Vì vậy, quan sát các xúc cảm cũng quan trọng không kém so với quan sát các ý nghĩ sao?cái “ảo tưởng về tự ngã” này, như Đức Phật đã gọi như thế, là sai lầm cốt lõi.bạn vẫn có thể đưa ra ý kiến một cách minh bạch và kiên quyết, nhưng sẽ không có năng lượng phản ứng ở đằng sau nó, không có phòng thủ hay tấn công.