Thành thử có hàng chục vạn giờ mất đi như vậy mỗi ngày chỉ vì người ta ít nghĩ đến thì giờ lắm, không bao giờ đề phòng để khỏi đánh mất nó.Thế là 6 giờ, có lẽ hơn nữa, đã trôi qua từ khi bạn ở sở ra, trôi qua như một giấc mộng, trôi qua như ảo thuật, không sao hiểu được.trong chương trước, tôi đã kể tên Marc Aurele và Epictete.Nhưng những điều tôi nói về âm nhạc có thể áp dụng vào những nghệ thuật khác.Nhưng có nhiều mức độ.Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới.Người ta phải thăm bạn bè.Suy nghĩ về lẽ nhân quả, người ta sẽ mất vẻ mặt vô lý, không thấy bực mình hay đau khổ khi gặp nghịch cảnh, người ta sẽ thấy nỗi khổ ở đời giảm đi mà niềm vui thì tăng lên.Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.